Chuyện ở đời

12:22 AM |
CHUYỆN Ở ĐỜI...


Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên thuyền có một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cứu hộ, trên thuyền cứu hộ chỉ còn thừa duy nhất 1 chỗ ngồi. Lúc này, người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bảnthân nhảy lên thuyền cứu hộ.

Người phụ nữ đứng trên con thuyền sắp chìm, hét lên với người đàn ông một câu…………..
Kể đến đây, thầy giáo hỏi học sinh: “Các em đoán xem, người phụ nữ sẽ hét lên câu gì?”
Tất cả học sinh phẫn nộ, nói rằng: “Em hận anh, em đã nhìn nhầm người rồi.”
Lúc này thầy giáo chú ý đến một cậu học sinh mãi vẫn không trả lời, liền hỏi cậu bé.
Cậu học sinh nói: “Thầy ơi, em nghĩ người phụ nữ sẽ nói: Chăm sóc tốt con của chúng ta anh nhé!”
Thầy giáo ngạc nhiên hỏi: “Em nghe qua câu chuyện này rồi ư?”
Học sinh lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng mà mẹ em trước khi mất cũng nói với bố em như vậy.”
Thầy giáo xúc động: “Trả lời rất đúng.”
Người đàn ông được cứu sống trở về quê hương, một mình nuôi con gái trưởng thành. Nhiều năm sau, anh ta mắc bệnh qua đời, người con gái lúc sắp xếp kỷ vật, phát hiện quyển nhật ký của bố. Hóa ra, lúc mẹ và bố ngồi trên chiếc tàu ấy, người mẹ đã mắc bệnh nan y, trong giây phút quyết định, người chồng đã dành lấy cơ hội sống duy nhất về phần mình. Trong nhật ký viết rằng :

“Anh ước gì anh và em có thể cùng nhau chìm xuống đáy biển, nhưng anh không thể. Vì con gái chúng ta, anh chỉ có thể để em một mình ngủ giấc ngủ dài dưới đáy đại dương sâu thẳm. Anh xin lỗi.”
Kể xong câu chuyện, phòng học trở nên im lặng, các em học sinh đã hiểu được ý nghĩa câu chuyện này: Thiện và ác trên thế gian, có lúc rối bời, khó lòng phân biệt, bởi vậy đừng nên dễ dàng nhận định người khác.

Thầy giáo giải thích thêm:CHUYỆN Ở ĐỜI...
Người thích chủ động thanh toán trả tiền, không phải bởi vì người ta dư dả, mà là người ta xem trọng tình bạn hơn tiền bạc.
Trong công việc, người tình nguyện nhận nhiều việc về mình, không phải bởi vì người ta ngốc, mà là người ta hiểu được ý nghĩa trách nhiệm.

Sau khi cãi nhau người xin lỗi trước, không phải bởi vì người ta sai, mà là người ta hiểu được sự trân trọng người bên cạnh mình.
Người tình nguyện giúp đỡ người khác, hay là giúp đỡ kẻ nghèo hèn, không phải tại vì nợ người đó cái gì, mà là vì người ta xem trọng tình thương yêu nhân loại.(sưu tầm)
Xem thêm…

Tản mạn lớp 12

8:32 PM |
TẢN MẠN LỚP 12


Lớp 12, có nghĩa là câu hỏi" Thi gì mày?" thay cho lời chào mỗi khi bạn bè gặp mặt. Là chuyện chọn trường, chọn nghề bên cạnh những câu chuyện phiếm quen thuộc mỗi giờ ra chơi.

Lớp 12, có nghĩa là học đêm. Là những cốc café bên cạnh chồng sách dày cộp. Nhìn kim đồng hồ chỉ hai giờ sáng và tự nhủ "làm thêm một đề nữa rồi mới ngủ nhé!".

Lớp 12, có nghĩa là quanh nhà chi chít những mẩu giấy nhỏ kiểu "Cố lên!" hay "Sang năm mình sẽ là sinh viên đại học",… Hơi bừa bộn một chút, nhưng mà đi đâu cũng thấy, và thấy để biết mình phải -làm - gì.

Lớp 12, có nghĩa là những quyển lưu bút đưa vội, để rồi dù bận đến mấy cũng cố viết thật hay cho nó. Dễ hiểu thôi, xa nhau phải có nét bút "lưu" để mà nhớ chứ!

Lớp 12 còn là những món quà chia tay. Mua có, tự làm cũng có. Hơn ai hết, teen 12 hiểu rằng, đó là những món quà của trái tim đã được lựa chọn kĩ lưỡng, và ý nghĩa của nó không phải là "tạm biệt" mà là "hẹn gặp lại, tớ luôn ở bên ấy…"Khoảnh khắc học trò, mấy ai quên cho được.

Lớp 12, có nghĩa là những khi đang học, chạy ra ngoài trời hít thở cho đỡ buồn ngủ, và bấm vội tin nhắn cho đứa bạn "Mở cửa sổ ra đi mày. Trời nhiều sao, đẹp lắm!", và mỉm cười khi đọc tin reply " Ừ, tao và mày cũng là một ngôi sao lung linh như thế đấy! Cố lên!".

Lớp 12, có nghĩa là hồi hộp chờ cho tới tháng 3, để biết thêm 3 môn thi tốt nghiệp, và thở phào khi năm nay toàn môn "tủ".Và những nét chữ thân thương trong lưu bút ngày nào sẽ là hành trang cùng ta bước vào đời.

Lớp 12, có nghĩ là… thi thử: thử tốt nghiệp, thử đại học. Mấy nhỏ bạn vốn sợ các kì thi là thế mà cũng hăm hở đi thi càng nhiều càng tốt. Chắc để nắm vững tâm lí hơn, vì "thử" tức là một lần chuẩn bị cho "thật".

Lớp 12 là đã biết lo cho tương lai, là thấy mình lớn hơn, trưởng thành hơn và chín chắn hơn một chút, để biết rằng những lời mẳng mỏ của bố mẹ, thầy cô chỉ là vì thương mình. Và tự hứa đến một ngày nào sẽ đền đáp lại công ơn đó.

Lớp 12, có nghĩa là cốc sữa nóng mẹ pha, là những món ăn mới vừa hôm trước còn nói "Conthèm..", hôm sau đã thấy xuất hiện trên mâm cơm mẹ nấu. Mẹ biết con học mệt nên thương lắm…

Lớp 12, có nghĩa là những buổi cuối tuần bố đưa đi chơi, những cuốn sách chị mua cho em trai.

Lớp 12, mọi người luôn dành cho mình những điều kiện tốt nhất.

Lớp 12, có nghĩa là tự nhiên … mê tín ^^. Là những đứa tưởng không đi chùa bao giờ, nay cũng cầm bó hương nghi ngút khói và xì xụp khấn: "Xin phù hộ cho con năm nay thi đâu đậu đó".Và khi sân trường đỏ thắm màu hoa học trò, nước mắt lại trào cho giờ phút chia tay. Chia tay nhau và chia tay thời học sinh.

Lớp 12 có nghĩa là … xấu hơn một chút. Da hơi xạm, mấy bé mụn trứng cá tấn công tới tấp, lại gầy đi nữa. Nhưng đứa nào đứa nấy cũng tự bảo nhau " Là sinh viên mình sẽ "tân trang" sau, lo gì, lại ok ngay ý mà".

Lớp 12, có nghĩa là bức ảnh buổi lễ vinh danh thủ khoa đại học dán thay vào bức hình Britney Spears ngày trước. Là thần tượng một anh được 30/30 năm ngoái và hi vọng sang năm mình sẽ là thần tượng của một – bé - lớp - 12 - nào - đó.

Lớp 12, có nghĩa là liên hoan, là chia tay, là nước mắt. Và cùng nhau hát lên bài tạm biệt "Bước trên đường bạn hiền ơi xin chúc, nơi xa ấy sẽ mãi luôn bình an, luôn thành công, luôn yêu đời trên đường sắp đi…"

Lớp 12, có nghĩa là những lời hứa hẹn. Hứa cố gắng và hẹn gặp lại ở thủ đô. Hứa không quên và hẹn về tương lai với "ai đó". Cả hứa và hẹn nhất định sẽ thực hiện cho bằng được.

Lớp 12, có nghĩa là… lớp 12, là năm học cuối cùng trong thời học sinh, là sắp thành sinh viên đại học, và sẽ rất nhớ về năm học lớp 12…
Xem thêm…

...Hòn đá cuội

8:31 PM |
Chúng ta luôn cố gắng làm thật nhiều việc trong khoảng thời gian giới hạn của mình. Nhưng điều quan trọng nhất là những việc mà bạn đang làm có thật sự có ý nghĩa.

Trong một buổi nói chuyện với một nhóm các doanh nhân, một chuyên gia trình bày về cách sử dụng thời gian có hiệu quả. Đứng trước những ngừơi khá thành đạt trong cuộc sống, ông mỉm cười: “Sau đây là một câu hỏi trắc nghiệm”. Ông ta lấy từ gầm bàn một cái lọ rộng miệng cỡ 4 lít và một túi chứa những hòn đá cuội to bằng nắm tay. Ông lần lượt đặt từng hòn đá vào lọ cho đến khi không thể bỏ vào được nữa. “Cái lọ có đầy chưa?” – ông hỏi.
“Đầy rồi” – mọi người đáp. “Thật không?” – ông lấy từ gầm bàn ra một túi sỏi nhỏ đổ từ từ vào lọ và lắc cho các hòn sỏi nhỏ chen vào tất cả các khoảng trống giữa các hòn đá cuội. Ông nhoẻn miệng cười và hỏi: “Cái lọ đầy chưa?”.
Lần này thì mọi người dường như bắt kịp ông. Ai đó trả lời “Chắc là chưa”.
“Tốt!” – ông nói và lấy ra một túi cát đổ vào lọ và cát chen đầy vào các khoảng trống giữa những hòn đá cuội và hòn sỏi. Một lần nữa, ông hỏi: “Cái lọ đầy chưa?”.
“Chưa” – một người nhao nhao. “Tốt” – ông lập lại và vớ lấy bình nước đổ vào lọ cho đến khi nước ngập đến miệng lọ. Ông ngước nhìn mọi người và hỏi: “Minh họa này nói lên điều gì?”.
Một nhà kinh doanh nhanh nhảu đáp: “Vấn đề là cho dù cho kế hoạch làm việc của bạn có sít sao thế nào đi nữa, nếu cố gắng bạn luôn có thể làm thêm nhiều việc nữa!”
“Không phải – ông đáp – đó không phải là vấn đề. Điều mà minh họa vừa rồi nói lên là bạn không đặt những hòn đá cuội vào lọ trước, bạn sẽ không bao giờ có thể nhét chúng vào được”.
Cái gì là những “hòn đá cuội” trong cuộc sống của bạn? Có thể là một dự án, một hoài bão mà bạn muốn thực hiện, thời gian với những người mà bạn thương yêu, học vấn của bạn, sức khỏa của bạn… Nhưng nhớ đặt những “hòn đá cuội” đó vào lọ trước hoặc bạn sẽ không bao giờ nhét chúng vào được. Chúng ta luôn cố gắng làm thật nhiều việc trong khoảng thời gian giới hạn của mình. Nhưng điều quan trọng nhất là những việc mà bạn đang làm có thật sự có ý nghĩa.
(St)
Xem thêm…

Cuộc sống luôn có 2 đáp án!

8:30 PM |

Thầy tôi là một người rất đặc biệt, trong mỗi vấn đề của cuộc sống, thầy luôn đưa ra hai đáp án khác nhau.
Đối với những học sinh xuất sắc, thầy nói rằng: “Học kỳ này em thi đạt thành tích nhất lớp cũng không có gì tự hào lắm, vì học kỳ sau em chưa hẳn đạt được như vậy. Nhưng nếu học kỳ sau em lại đứng nhất cũng không có gì hãnh diện, vì thi vào đại học em chưa chắc đỗ thủ khoa nhưng nếu đạt thủ khoa cũng không có gì xuất sắc lắm, bởi vì sau này ra làm việc tham gia công tác ngoài xã hội không nhất định em sẽ luôn đứng nhất”.

Và đối với những học sinh yếu kém khác thì thầy có cách nói ngược lại: “Nếu học kỳ này em thi không đạt kết quả tốt cũng không có gì quá lo ngại vì còn có học kỳ sau, nhưng nếu học kỳ sau lại không tốt cũng đừng quá buồn lo vì thi vào đại học em không hẳn lại như thế và nếu có thi hỏng đại học cũng không có gì đáng xấu hổ bởi còn có các trường đại học của xã hội (trường đời), thành tài không chỉ có ở con đường thi cử”.

Thầy giáo còn kể cho chúng tôi nghe câu chuyện ngụ ngôn về kiến và dế: “Mùa thu đến, đàn kiến vất vả từ sáng đến tối lo kiếm thức ăn chuẩn bị cho mùa đông sắp tới, mà dế thì ngược lại ẩn trong đám cỏ xanh tươi cất tiếng hát vang.
Mùa đông đến gần, kiến có thể ở trong hang ấm áp từ từ thưởng thức những món ăn ngon do mình kiếm được. Còn dế thì nằm chết dần ngoài hang và mạng sống của chúng chỉ trong vòng 3 tháng".

Thầy cũng từng nói với học sinh chúng tôi: “Các em nên học theo cách sống của kiến hay của dế?".

Chúng tôi đồng thanh trả lời: “kiến”.

Thầy vui vẻ gật đầu nói: “Đúng! Chúng ta nên học tập từ kiến, cần cù làm việc tự mình tạo hạnh phúc cho mình bằng chính đôi tay của mình, bất luận thế nào cũng không nên học theo cách sống của dế, chỉ biết vui chơi mà không lo cho cuộc sống tương lai”.

Nhưng không ít lâu sau, có một học sinh bị căn bệnh ung thư nặng không còn trị được. Lúc đó, thầy đến bệnh viện thăm cô học trò và kể lại câu chuyện ngụ ngôn lúc trước và khi thầy kể gần xong, cô học sinh liền nói : “Thưa thầy, em cũng nghĩ sẽ làm như kiến vậy”. Không ngờ thầy nói : “Không , em nên làm như dế, tuy rằng cuộc sống của chúng có ngắn ngủi nhưng chúng biết đem lời ca tiếng hát hay đẹp để lại cho đời, biết cống hiến và góp niềm vui cho nhân loại. Còn kiến tuy cả ngày vất vả công việc nhưng chúng chỉ lo cho cái ăn của chúng mà thôi”. Nghe xong, cô học sinh mỉm cười vui vẻ làm nhiều việc tốt trong những ngày còn lại và đi đến điểm cuối cùng của cuộc sống mà không âu sầu bi thương.

Câu chuyện trên là một bài học rất hay cho chúng ta, bình thường thầy giáo nói có hai đáp án khác nhau, hoàn toàn tương phản nhưng đó là một phương thức của giáo dục. Bởi vì học sinh luôn không giống nhau về nhiều mặt nên thầy giáo phải biết cách giáo dục theo khả năng, tính cách của đối tượng, đó là điểm thành công của giáo dục cũng là cách làm cho cuộc sống trở nên hài hòa.

Đồng thời câu chuyện này cũng giúp chúng ta hiểu rõ rằng trong mỗi một giai đoạn và hoàn cảnh khác nhau của cuộc đời, chúng ta nên tùy cơ ứng biến cho cuộc sống mỗi ngày tốt đẹp và hoàn hảo hơn. Chúng ta không nên cố chấp một phương án, một quan niệm hay một suy nghĩ nào đó mà cho là vĩnh cửu và đúng với mọi lúc mọi nơi. Chúng ta nên biết cuộc sống có muôn hình vạn trạng vì thế chúng ta cũng phải linh động mà thay đổi cách nhìn, cách sống cho phù hợp theo chiều hướng tốt đẹp.
(St)

 
Xem thêm…

Bài học về Tình bạn

10:29 PM |
Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ 16. Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn.

Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mìnhdọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình:

-Chán quá đi! Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn.

Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cúi xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói: “Bạn ơi, hãy thả tôi về với biển. Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình…Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên.”

Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói: “ Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng… hãy cho ta một lời khuyên trước đi… Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây!”

Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng:

- Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. 

Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi…

Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào… Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ…

P/S: Hãy trân trọng tình bạn trước khi tình bạn trao cho bạn những món quà vô giá.
Xem thêm…

Niềm tin

10:12 PM |
NIỀM TIN!

Một người đàn ông đi qua chỗ đàn voi đang đứng. Bất chợt ông dừng lại, ngạc nhiên khi thấy lũ vật to lớn này chỉ bị cầm giữ bởi một sợi dây thừng rất nhỏ buộc phía chân trước. Không hề có xích sắt, cũng chẳng có chuồng giam.
Có thể thấy rõ, hiển nhiên, lũ voi có đủ khả năng để dứt đứt dây, chạy đi bất cứ lúc nào. Nhưng không hiểu vì sao, lũ voi vẫn chưa làm vậy.

Người đàn ông trông thấy người quản tượng đứng gần đó. Ông hỏi anh ta tại sao lũ voi cứ đứng yên vậy mà không hề có vẻ muốn tháo chạy. “Ồ”, người quản tượng đáp, “khi chúng còn nhỏ, chúng bé hơn thế này rất nhiều, chúng tôi vẫn dùng loại dây thừng cỡ đó để buộc chúng lại. Ở độ tuổi đó, dây như vậy là đủ giữ chúng rồi. Nhưng khi đã lớn hơn, chúng vẫn tin mình không thể dứt nổi những sợi dây thừng này. Chúng cho rằng, sợi dây thừng ngày xưa vẫn có thể giữ chúng được, thế là chẳng bao giờ chúng có ý nghĩ dứt bỏ dây và chạy đi”.

Người đàn ông vô cùng kinh ngạc. Những con thú đó hoàn toàn có khả năng chạy thoát khỏi sợi dây ràng buộc chúng, nhưng chỉ vì không tin mình có thể, nên chúng vẫn cứ chấp nhận một thực tiễn như đang có.

Cũng giống như những con voi đó, có biết bao người trong chúng ta, đã đi qua cuộc đời với ý nghĩ, chúng ta không thể làm được gì đó, đơn giản chỉ vì, ta đã từng thất bại một lần?

Thất bại chỉ là một phần trong quá trình học hỏi. Đừng bao giờ đầu hàng trước những khó khăn của cuộc sống.
Xem thêm…

Ông chồng vui tính

10:10 PM |
ÔNG CHỒNG VUI TÍNH

Mình lấy vợ. Tiêu chí đề ra là chỉ cần "giời mưa biết chạy vào nhà là được", vợ mình giời mưa không chỉ biết chạy vào nhà mà còn biết bắt mình chạy ra ... cất quần áo. Lãi quá!

Vợ mình có bầu. Mẹ chồng nấu món gì vợ cũng nghén phun ra hết. Thế quái nào ăn hải sản chả bao giờ nghén.

Hồi thai chưa được 3 tháng, vợ mình có bài xoay nhẫn đoán giới tính. Buộc đôi nhẫn cưới vào sợi chỉ treo lên bụng, nếu xoay tròn là con trai, nếu lắc ngang là con gái. Biết vợ thèm thằng ku nên lần nào mình cũng khe khẽ miết ngón tay cho nhẫn xoay tít. Đến lúc siêu âm đúng thật, bài xoay nhẫn của vợ lập tức được truyền bá khắp nơi. Mình biết giờ này vẫn có vài chú cần mẫn buộc nhẫn xoay tròn trên bụng vợ.

Bầu gần sinh thì vợ hơi bị phù. Ngắm cặp chân thon dài ngày nào đã trở nên ục ịch, vợ thở dài ngao ngán. Mình lập tức ngâm nga "Chân dài là của đại gia - Đùi to chân ngắn mới là vợ anh". Vợ cười toe toét nhìn mình cảm kích.

Vợ mình đi đẻ. Đẻ mổ nên chả đau. Sáng dậy sớm hai đứa tung tăng đèo nhau ra hàng phở. Nghĩ đến đoạn kiêng khem sau này vợ oánh liền hai bát, lại chơi thêm đôi trứng chần. Đang ăn vợ chống đũa thảng thốt "Nhỡ bác sỹ mổ bụng em ra không thấy con lại lôi ra hai quả trứng thì sao nhỉ?"... Vợ ơi, lắm lúc em đáng yêu thế.

Vợ chồng mình chả giận nhau lâu bao giờ. Đôi khi to tiếng nhưng chỉ 15 phút sau lại ôm nhau rúc rích. Ông bạn thân hỏi bí quyết. Vợ nói, triết lý sống với nhau ai chẳng có lúc đúng, lúc sai, quan trọng là khi chuyện xảy ra phải có lời xin lỗi. Ông bạn trợn mắt hỏi em phải xin lỗi nó à? Vợ bảo đâu, lần nào chồng em cũng đại diện xin lỗi hết mà.

>>> Sống với nhau lâu thì lời yêu đương đường mật cũng vơi theo năm tháng. Vợ ốm, mình làm hết việc nhà rồi cho con ngủ. Sờ trán thấy vợ sốt cao nằm thiêm thiếp, mồ hôi vã ra, tóc mai bết trán. Cả đợt vừa rồi vợ vất vả cày tiền nên giờ đổ bệnh. Mình cảm động khẽ thốt lên "Gấu ơi! Anh yêu em". Ai dè nàng làu bàu "Ông gọi điện cho con nào thì đi ra ngoài, tôi mệt tôi phải ngủ"...
Xem thêm…

Câu chuyện đáng suy ngẫm đầy tính nhân văn

10:08 PM |
Câu chuyện đáng suy ngẫm đầy tính nhân văn

Có hai bệnh nhân ốm nặng được xếp chung vào một phòng trong bênh viện.

Trên chiếc giường ở sát khung cửa sổ duy nhất của căn phòng, người bệnh nằm gần cửa sổ được phép ngồi dậy 1 giờ đồng hồ mỗi ngày. Người bệnh thứ hai ở gần đấy phải nằm hoàn toàn. Họ thường nói chuyện với nhau ,kể cho nhau nghe chuyện vợ con, gia đình, nghề nghiệp và những khó khăn trong cuộc sống...

Mỗi buổi chiều, khi người đàn ông ở chiếc giường gần cửa sổ được phép ngồi dậy, anh ấy ngồi đó, mắt hướng ra ngoài cửa sổ và kể cho người bạn cùng phòng của mình cuộc sống đang diễn ra bên ngoài ô cửa nhỏ. Người này kể, người kia nhắm mắt tưởng tượng.Cứ thế họ cùng tìm thấy niềm vui nho nhỏ mỗi ngày.
Đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc mà người đàn ông ở chiếc giường bên kia được hưởng, thế giới được mở ra sống động với anh

“Ô cửa sổ nhìn ra một công viên bên một dòng sông thơ mộng. Nơi có những chú vịt, chú thiên nga đang nhẹ nhàng lướt mình trên mặt nước,nơi có những em bé đang nô đùa rộn rã tiếng cười, nơi mà các cặp tình nhân tay trong tay, ngập tràn hạnh phúc. Ở nơi đó, muôn hoa rực rỡ sắc màu và còn thấy được cả đường chân trời ửng đỏ trước cảnh hoàng hôn…”

Ngày lại ngày qua đi. Một buổi sáng, y tá mang nước rửa mặt đến cho hai bệnh nhân. Và thật buồn… cô phát hiện ra người đàn ông trên chiếc giường gần cửa sổ đã chết. Anh ra đi, một cách nhẹ nhàng và bình yên trong giấc ngủ của mình.

Vô cùng đau buồn, cô gọi nhân viên bệnh viện đến mang xác anh đi. Một không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Sau đó, người đàn ông còn lại ngỏ ý muốn được lại gần cửa sổ. Cô y tá kéo chiếc giường của anh sát lại bên cửa sổ. Sau khi chắc chắn anh đã thoải mái, cô để anh lại một mình.
Một cách chậm chạp và khó khăn, anh tự mình di chuyển bằng khuỷu tay, đến sát bên cửa sổ, nhướn người để nhìn ra bên ngoài. Nhưng thật bất ngờ! Tất cả những gì mà anh có thể nhìn được qua ô cửa sổ chỉ là một bức tường trống trơn!

Khi y tá quay lại, anh hỏi thăm cô về người bạn cùng phòng, người vẫn hằng ngày mở ra một thế giới tươi đẹp và nên thơ cho anh ta qua những lời kể.

Cô y tá cho biết người đàn ông đó bị mù. Anh đã lặng đi, trong sự xúc động khôn tả…
Người ta có thể quên tất cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã đem lại cho họ.
Xem thêm…

Con gấu và hai người đàn ông

10:00 PM |
Con gấu và hai người đàn ông

Hai người đàn ông đang đi cùng nhau thì bỗng nhiên có một con gấu xuất hiện trên đường. Một người nhanh chóng trèo lên một cái cây và cố giấu mình trong những nhánh cây rậm rạp.

Người kia nhận thấy mình sắp bị tấn công bèn nằm sải trên nền đất. Khi con gấu lại gần dùng mũi đánh hơi và hít hít ngửi ngửi khắp người anh ta, thì anh ta liền nín thở, giả vờ chết.

Con gấu bỏ đi vì người ta vẫn hay nói rằng loài gấu không bao giờ động vào xác chết.

Khi con gấu đã đi khỏi, người đang trốn trên cây bèn tuột xuống, chạy đến chỗ bạn mình và hỏi đùa rằng:

- Con gấu đó đã thì thầm cái gì vào tai anh vậy?

Người kia nghiêm trang trả lời:

- Nó đã cho tôi một lời khuyên: đừng bao giờ đồng hành cùng một người bỏ rơi anh trong lúc hoạn nạn.

Nguồn: Sưu tầm
Xem thêm…

LỜI NÓI DỐI CỦA CHA

9:59 PM |
LỜI NÓI DỐI CỦA CHA


Để đến hôm nay, khi đã thành đạt, vợ đẹp, con ngoan. Cuộc sống hối hả, vô thường vô tận. Nó cũng chẳng bao giờ đóai hoài đến cái đầu, hay miếng xương con cá. Vì những thứ đó đã được vợ nó bỏ đi, chỉ mang phần thịt lên mâm cơm.

***

Cha mẹ nó lớn tuổi mới cưới nhau. Hồi đó, gia đình nghèo khó. Mẹ mất sớm, cha tần tảo nuôi 3 anh em nó nên người. Nhà gần sông, nhưng cha đau yếu, ít khi có được con cá mà ăn, mà có được bữa cá đã là thịnh soạn lắm với anh em nó rồi. Nó còn nhớ, mỗi lúc ăn cá, cha thường bảo: "Để tao ăn đầu và xương"

biển xanh

Nó nhanh nhẩu: "Tại sao hả cha?"

Cha nó nói vẻ mặt nghiêm nghị, kiểu răn dạy: "Vì cha già rồi, hay đau đầu, nên ăn đầu thì nó sẽ bớt đau - cái này gọi là ăn óc bổ óc, hiểu không? Xương yếu, ăn xương thì sẽ cứng cáp hơn. Có vậy mà cũng không hiểu hả?"

Tâm hồn trẻ con, nó và hai đứa em đinh ninh là cha nói thật. Mỗi lúc đến bữa ăn, nó còn nhanh nhẩu sẻ ra từng phần. Bỏ đầu và xương qua cho cha nó. Ba anh em tranh nhau phần thịt. Có những lúc nó cũng phân vân, những khi như thế, cha nó lại bảo: "Hồi nhỏ, ông bà nội cho tao ăn thịt suốt, giờ nhìn thịt là cha thấy ớn quá, sau này lớn các con cũng như cha thôi."

Thấm thoắt thoi đưa, anh em nó lớn lên, và cha nó già đi. Sau này, khi nó đủ hiểu biết mới nhận ra những lời cha nó nói trước đây là nói dối, thì cũng là lúc đời sống của gia đình nó khấm khá hơn. Anh em nó có thể thay cha đi đò, đi sông, mò cua, thả cá. Vì thế mà cha nó cũng thỉnh thoảng ăn thịt, hay ăn thường xuyên nó cũng chẳng nhớ. Vì tuổi trẻ bồng bột, không dám - không ngẫm nghĩ nhiều về yêu thương, hay vì cha nó cố tìm cách cho "lời nói dối" được anh em nó chấp nhận hơn, nó cũng chẳng còn nhớ.

Để đến hôm nay, khi đã thành đạt, vợ đẹp, con ngoan. Cuộc sống hối hả, vô thường vô tận. Nó cũng chẳng bao giờ đóai hoài đến cái đầu, hay miếng xương con cá. Vì những thứ đó đã được vợ nó bỏ đi, chỉ mang phần thịt lên mâm cơm.

Hôm nay là ngày giỗ lần thứ 10 của cha nó. Nhìn di ảnh ba gầy còm, nhưng nở một nụ cười tươi sáng. Nhìn con cá chiên to đùng, lấp lánh mỡ mà vợ đặt lên bàn thờ, nó chợt bất giác rơi lệ. Một cơn đau từ đâu hiện về nhói lòng vô tận. Nó phải quay mặt đi để lau hàng lệ, để giấu vợ con. Nhưng nó không thể xóa đi được hình dáng cha già còm cõi, xiêu vẹo bước đi bên sông, "cha đi thả cá mùa nước nổi". Rồi sau đó là những trận thương hàn triền miên hành hạ ông. Nó không thể xóa đi được cái ý nghĩ "nếu cha ăn nhiều thịt hơn, thì đã không già yếu như thế". Vừa khấn vái, nó lại bất giác kêu lên những tiếng "cha" từ trong cổ họng.

Đến lúc ra bàn ăn. Nhìn vợ đang xẻ thịt con cá, để bỏ đi phần đầu và xương. Nó giữ tay vợ lại: "Em, để anh ăn đầu, đừng bỏ đi".

Vợ hiểu. Vợ nó bỏ đầu cá qua cho chồng. Chỉ có cô con gái nhỏ là thắc mắc "Sao hôm nay ba lại ăn đầu, nó lắm xương, nó sẽ làm đau ba đấy".

Nó xoa đầu con gái, nuốt tiếng nấc đang chầu chực nơi cổ họng vào trong, bảo "Dạo này ba hay đau đầu, nên ăn đầu sẽ hết đau con gái à, cái này gọi là ăn đầu bổ đầu đấy con yêu".

Nó vừa ăn vừa cố cho những giọt nước mắt không tràn xuống bát cơm.
Xem thêm…

Tiếc là anh chỉ yêu mình vợ anh!

6:31 PM |
Tiếc là anh chỉ yêu mình vợ anh!


Bữa tối. Chàng trai và cô gái ngồi đối diện nhau.

- Cô gái bê cốc rượu trong tay và nói với chàng trai: “Em yêu anh”.

- Chàng trai xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên tay mình và nói: “Anh có vợ rồi”.

- “Em không quan tâm, em chỉ cần biết tình cảm của anh. Anh có yêu em không?”

Chàng trai ngẩng đầu, quan sát cô gái ngồi đối diện mình… 24 tuổi, trẻ trung, có ý chí. Cơ thể tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng và biết nói, đó thực sự là một cô gái tuyệt vời!

Thật đáng tiếc.

- “Nếu anh cũng yêu em, em sẽ là người tình của anh”. Cô gái cuối cùng cũng không đợi được, nói thêm một câu.

- “Nhưng anh yêu vợ anh”. Chàng trai trả lời một cách cương quyết.

- “Anh yêu cô ấy ư? Anh yêu gì chứ? Cô ấy bây giờ chắc đã già đi nhiều, chẳng thấy mặt bao giờ. Nếu không thì tại sao không thấy anh đưa cô ấy đến trong các bữa tiệc của công ty?” Cô gái vẫn tiếp tục nói, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của chàng trai cô gái liền từ bỏ những ý nghĩ trong đầu mình.

- “Em yêu anh vì cái gì?”. Chàng trai lên tiếng.

- “Trưởng thành, khẳng khái, nam tính, biết quan tâm đến người khác, và còn nhiều nữa. Dù sao thì anh khác hẳn với những người đàn ông em đã từng gặp, anh rất đặc biệt”.

- “Em biết ba năm trước anh như thế nào không?”. Chàng trai châm điếu thuốc nói.

- “Em không biết. Em không quan tâm cho dù anh có từng ngồi tù đi chăng nữa”.

- “Ba năm trước, anh chỉ là người con trai tầm thường trong mắt em bây giờ”. Chàng trai không để ý đến cô gái, tiếp tục nói.”Một người tốt nghiệp đại học bình thường, công việc không thuận lợi, suốt ngày uống rượu, cáu bẳn. Không quan tâm đến chuyện yêu đương, hàng tối còn hay đi tìm gái bán hoa, bị công an bắt.”

- “Vậy tại sao….” Cô gái trở nên hứng thú với câu chuyện, muốn biết điều gì đã làm chàng trai thay đổi.- “Vì cô ấy à?”

- “Ừ”.- …

- “Cô ấy hình như thấu hiểu được nội tâm của anh, đã dạy anh rất nhiều điều, khiến anh không còn quan tâm đến những cái đã mất, không quan tâm đến những chuyện ngay trước mắt, mà cố gắng hoàn thiện mình.Trước mặt cô ấy, anh như đứa trẻ chẳng hiểu sự đời. Lúc đó thật kỳ lạ, tính khí bướng bỉnh của anh biến đâu mất hết, anh bị cô ấy thuyết phục. Nghe theo lời cô ấy, chấp nhận thực tại, anh biết mình vô dụng nên làm việc chăm chỉ. Cuối năm ấy, công việc khởi sắc, anh và cô ấy liền kết hôn”. Chàng trai gẩy tàn thuốc, tiếp tục nói: “Lúc đó thực sự là những tháng ngày vất vả. Hai người, một chiếc giường, đồ đạc trong nhà chẳng có gì. Em có biết không, lấy nhau được một năm rồi mà anh mới mua được cho cô ấy cái nhẫn từ khoản tiền cả nửa năm tiết kiệm được đấy. Tất nhiên số tiền này do cô ấy tiết kiệm mà có, nếu cô ấy biết được thì chắc chẳng dám để anh mua đâu.Khoảng thời gian đó, do anh hút thuốc, uống rượu nên sức khoẻ không tốt. Mùa đông đến, tối nào cô ấy cũng nấu cho anh một bát canh nóng trước khi đi ngủ. Mùi vị đó chỉ có cô ấy mới làm được.”

Chàng trai trầm ngâm nghĩ về ký ức mà quên mất thời gian, vẫn tiếp tục kể về những chuyện đã qua. Và cô gái cũng không có ý cắt ngang câu chuyện, vẫn lắng nghe. Lúc chàng trai chú ý đến thời gian, đã là 10h đêm…

- “À, xin lỗi em nhé, anh chẳng chú ý đến thời gian gì cả, đã muộn thế này rồi cơ à?” Chàng trai cười và xin lỗi cô gái.

- “Bây giờ em đã hiểu rồi chứ? Anh không thể nào và cũng sẽ không làm những chuyện có lỗi với cô ấy”.

- “Vâng em hiểu rồi. Vậy là em đã thất bại rồi. Em tâm phục khẩu phục rồi.” Cô gái thất vọng và lắc đầu nói. “Chỉ có điều, đến độ tuổi của cô ấy, em sẽ còn tốt hơn cả cô ấy.”

- “Ừ. Nếu thế thì em còn có thể tìm được chàng trai tốt hơn mà, đúng không?”.

- “Muộn rồi, cơm canh ở nhà chắc cũng đã nguội cả, anh đưa em về nhé.” Chàng trai đứng dậy tỏ ý muốn đưa cô gái về.

- “Không cần đâu, em tự về được mà”. Cô gái xua tay nói. “Anh về đi, đừng để cô ấy lo lắng”. Chàng trai cười rồi quay lưng ra về.

- “Cô ấy đẹp không?”- “Đúng thế. Cô ấy rất đẹp”. Bóng chàng trai mờ dần trong màn đêm, để lại cô gái với ánh nến chói loà trong đêm tối. Chàng trai về đến nhà, mở cửa và bước vào phòng ngủ, bật đèn lên. Chàng đi đến mép giường và ngồi xuống.

- “Bà xã, đã là người thứ tư rồi. Em đã làm gì mà khiến anh thành người tốt thế này, nhiều người thích anh quá rồi. Làm không tốt thì chắc anh sẽ thay lòng mất. Sao lại khiến anh thành người tốt thế này, sao em nỡ ra đi trước chứ? Anh, anh một mình cô đơn quá à…”

Chàng trai lặng người đi và nói không thành tiếng. Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài trên má chàng trai, rơi xuống khung ảnh trong lòng bàn tay chàng trai. Dưới ánh đèn mờ, trong bức ảnh cũ hiện ra nét mặt dịu dàng của một cô gái đã quá cố…
Xem thêm…

Có phải anh quá bận để yêu em?

6:29 PM |
Có phải anh quá bận để yêu em?


5 giờ chiều, Mạnh dừng tay trên bàn phím, anh tự cho phép mình được về sớm buổi tối nay, một ngày làm việc đã quá mệt mỏi. Những con số, con chữ chạy dài trên màn hình làm anh chóng mặt. Gập máy tính, anh ra khỏi phòng làm việc, anh phải thoát ra khỏi nơi ấy trước khi sự căng thẳng lên đến cấp độ cao nhất.

Tỉnh dậy lúc 8 giờ tối sau giấc ngủ dài tại căn phòng quen thuộc. Mạnh uể oải vươn vai, anh cần phải ăn tối. Anh nhớ Vy, cô người yêu bướng bỉnh và trẻ con của mình. Anh muốn được ăn tối với Vy, muốn được ăn những món cô nấu hay chỉ cần được nhìn cô mặc chiếc tạp dề đứng trong bếp cũng làm anh thấy hạnh phúc dù cô ấy nấu ăn không phải là ngon cho lắm.

“Em đang làm gì thế?”. Mạnh nhắn tin cho Vy, và anh nhanh chóng nhận được hồi âm của cô “Tối nay anh không đi làm ạ? Em đang đi dạo phố cổ với Hằng béo, em đang ăn bánh tráng trộn Hàng Trống nè” – Không phải tự dưng Vy hỏi anh vậy. Dạo này Mạnh mới nhận thêm dự án, dự án này ngốn quá nhiều thời gian trống của anh, làm anh căng thẳng và không có thời gian để thở đến tận 10h đêm mới về. Hai tuần nay rồi anh không gặp được Vy, anh cảm thấy nhớ cô, nỗi nhớ người yêu quay quắt. Anh muốn ôm cô vào lòng. “Hôm nay anh mệt nên anh nghỉ. Em sắp về chưa?”. Mạnh muốn cưới Vy, cưới ngay lập tức nhưng đến tháng 6 Vy mới ra trường, vả lại Vy đâu phải là một cô gái bình thường. Vy có nhiều tham vọng và cô ấy muốn làm nhiều thứ trước khi lấy chồng.

5 phút rồi 10 phút không thấy Vy trả lời, Mạnh cầm máy gọi luôn cho cô ấy. Trả lời điện thoại anh chỉ là những tiếng tút tút dài nhẫn nại. Một lần nữa anh gọi cho cô.

- Dạ anh ạ? – Lần nào cũng vậy, Vy đều trả lời anh như vậy, cô bảo nói như thế để dành cho những người thân quen.

- Em đi đâu làm gì mà anh gọi không nghe máy hả? Mấy giờ rồi mà em chưa về sao? – Mạnh quát lên trong điện thoại, anh thấy trong người nóng lên, đơn giản là anh nhớ Vy.

Đáp lại tiếng quát của anh là sự im lặng, Mạnh nghe thấy tiếng im lặng đáng sợ mặc dù bên kia tiếng xe máy, tiếng còi xe vẫn vang lên đều đều. Mạnh biết, hành động vừa rồi của anh đã làm cô tổn thương. Sự im lặng kéo dài tưởng như vô tận…

- Anh xin lỗi. – Mạnh trầm giọng.

- Em không sao. Em đi về đây. Anh nghỉ ngơi đi. – Anh nghe giọng Vy nghẹn lại. hai năm yêu nhau, Mạnh thừa hiểu tính cô. Chỉ cần nói nặng lời hay ra lệnh cho Vy, là cô sẽ cảm thấy bị tổn thương. Vì thế mà chẳng bao giờ anh nặng lời với cô, một cô gái ngây thơ và thanh khiết.

Vy đặt hộp quà cẩn thận lên giá sách, đó là một lọ nước hoa dành cho nam mà cô đã dành hẳn nửa tháng lương làm thêm để dành cho anh vào ngày mai, ngày đánh dấu tròn hai năm cô trở thành người yêu Mạnh. Cô muốn tặng món quà này cho anh vì anh thường đi làm cả ngày đến tối khuya, mùi hương nam tính dịu này được quảng cáo làm giảm căng thẳng công việc nên Vy phải đi mua bằng được. Nhưng cô cảm thấy thất vọng khi hôm nay anh đã nặng lời với cô, lúc ấy cô chỉ biết im lặng. Đến giờ này, anh vẫn chưa hẹn cô tối mai đi chơi hay gì đó, có lẽ công việc bận rộn làm anh quên mất ngày quan trọng.

Vy không muốn nhắc anh, vì cô muốn anh tự nhớ ra cái ngày đặc biệt ấy. Đáng lẽ nếu tinh tế, anh có thể lên trước kế hoạch cho ngày mai thật hạnh phúc và Vy chờ đợi điều đó. Cô mơ ước mình được trở thành cô gái hạnh phúc nhất vào ngày mai trong ánh nến, hoa hồng, bánh ngọt và anh.

***

Vy xức một chút nước hoa, nhẹ nhàng tô thêm chút son, hôm nay cô sẽ mặc váy đi làm, chiếc váy xanh và đôi giày cao gót màu kem nhẹ. Cô muốn hôm nay mình thật xinh đẹp và buổi tối đi làm về cô vẫn phải xin đẹp.

Tin nhắn đến, “Chúc em yêu một ngày tốt lành” Vẫn là một thói quen hằng ngày. Thoáng đôi mắt thất vọng, cô để điện thoại vào túi xách cùng với hộp quà cô sẽ dành cho anh. Cô tin anh, và cô tin điều bất ngờ sẽ dành cho mình.

10h … điện thoại im lặng.

12h… điện thoại im lặng.

15h … điện thoại im lặng.

17h30…tan sở… điện thoại vẫn im lặng. Sự thất vọng đang dần lẫn át tâm hồn Vy nhưng cô vẫn chưa hết hy vọng. Có thể chưa đến lúc. Cô cố gắng ở lại cho đến khi các đồng nghiệp trong cơ quan đã dần ra về. Mỗi người đều có công việc riêng của mình. Vy cảm thấy cô đơn đang vây quanh mình, khắp không gian trở nên xám xịt, bầu trời đang sụp đổ thành từng mảng. Vy đứng lên nhìn ra khỏi cửa kính xuống dưới đường, trời đã tối, hình như đã qua cái thời điểm tắc đường nhất dù cho những chiếc xe vẫn nườm nượp nối đuôi nhau. Trong những chiếc xe ấy không có anh đâu. Có lẽ anh đang cặm cụi ở một chiếc máy tính nào đó và viết lên những phần mềm cao siêu mà trong đầu óc của anh không có một chỗ nào dành cho cô.

Cô bấm số của anh, rồi xóa. Cứ thế cô mở lên tắt đi cả chục lần chiếc điện thoại đáng thương, cô quyết định gọi cho Mạnh. Trả lời cô là giọng nói không ai mong muốn “Thuê bao quý khách vừa gọi…”

Lúc này, mắt cô nhòe đi, nước mắt đã rơi thật rồi, tim cô đau nhói, cô cảm thấy mình không còn đứng vững nữa. Cô òa khóc, đôi bờ vai run rẩy, tất cả mọi người đã về nên cô cứ ngồi một mình trong bóng tối với ánh sáng mập mờ của chiếc laptop. Đôi khi, trong tình yêu, người này cứ vô tình làm tổn thương người kia, tổn thương đến đau lòng.

Vy lảo đảo đứng dậy xách túi và dắt xe ra khỏi cơ quan cùng ánh mắt thông cảm của bác bảo vệ. Không khẩu trang, không khí giữa mùa đông lạnh buốt tạt vào mặt. Không về nhà, cô lái xe lòng vòng mà cũng chẳng biết mình đi đang đi đâu.

Bất chợt cô dừng lại ở chiếc xích đu trong khuôn viên của khu tập thể gần nhà cô. Đó là nơi mà lần đầu tiên cô gặp anh khi cô đang là tình nguyện viên chơi đùa cùng bọn trẻ trong khu tập thể. Cô yêu anh ngay từ hôm đó và anh cũng vậy. Một tình yêu sét đánh 2 năm tuổi. Vy dừng xe, cô đi đến chiếc xích đu, 2 năm rồi nó cũng cũ hơn, đã có một vài vết han gỉ, Vy nhận ra cũng lâu rồi cô mải mê học hành, làm thêm mà không làm tình nguyện với bọn trẻ.

Cô ngồi lên chiếc xích đu, cọt kẹt cọt kẹt…

10h30 đêm, Mạnh thở phào nhẹ nhõm sau khi kết thúc thành công hệ thống mạng cho cả dự án, kết thúc cái chuỗi ngày mệt nhoài 10h đếm chưa được về này trước khi ký hợp đồng dự án mới. Dự án này làm anh đau đầu quá rồi. Sờ đến cái điện thoại, nó lúc này chỉ là cái cục đen sì vì đã hết pin và sập nguồn từ lúc nào. Anh vươn vai đứng dậy tắt máy và ra về. Mạnh tươi cười xin lỗi bác bảo vệ vì chính anh làm bác phải vất vả thức khuya như thế. Mạnh đi trên con đường thưa thớt người lúc về khuya, anh nhớ Vy. Có lẽ lúc này cô đã ngủ, sinh viên nhưng Vy chưa bao giờ thức khuya. Cô hay nhắc Mạnh thức khuya đau tim, thức khuya tóc bạc, thức khuya là bị thần kinh và anh hay cốc đầu cô vì điều đó.

Mạnh mở cửa bước vào nhà, anh thảng thốt nhìn lên bìa lịch, một hình trái tim màu đỏ mà Vy đã khoanh vào ngày 26/1 kèm chú thích “ 2 years for my love”. Một tiếng sét đánh ngang qua đầu anh, anh nhận ra suốt thời gian qua, anh bận rộn mà quên mất cô, quên mất người mà anh đã yêu. Anh muốn gặp cô, gặp ngay lúc này. Bỏ quên mọi thứ, Mạnh khóa cửa, phóng xe về phía nhà Vy mặc cho càng về khuya trời càng lạnh buốt và lất phất mưa phùn. Anh ước thời gian dừng lại, chiếc đồng hồ trên tay anh đang nhích từng kim chỉ 11h30. Tay anh lạnh buốt đặt lên chuông cửa nhà cô. Người mở cửa là Hằng – cô bạn thân thiết của Vy, Hằng nhìn anh với con mắt dò hỏi.

- Em tưởng nó đi với anh? Tối qua nó còn rủ em đi mua quà cho anh, nó bảo hôm nay là…

Tiếng Hằng ngập ngừng, trong mắt Mạnh tràn lên niềm ân hận. Anh đã làm gì và cô ấy đang ở đâu. Trong lòng anh rồi tung, quên cảm ơn Hằng, anh quay người và dắt xe đi. Anh không biết tìm cô ở đâu, Vy là một cô gái bướng bỉnh, nhưng khi cô buồn, cô chỉ im lặng, im lặng một cách đáng sợ. Mạnh lang thang trên đường, anh đi đến tất cả những nơi anh với cô từng qua, nhưng anh không tìm được cô. Anh thất vọng, thất vọng về chính mình. Anh tự hỏi mình làm việc quá nhiều vì mục đích gì để giờ đây anh đang đánh mất đi cả tình yêu, đánh mất cô gái mà anh yêu thương. Nước mưa hất vào mặt anh, không mạnh, mưa phùn, nhưng rát buốt giống như nỗi đau đang âm ỉ trong lòng. Em đang ở đâu hả Vy, anh xin lỗi, anh đã làm đau em, làm đau chính mình, anh biết lỗi rồi, sẽ không bao giờ như vậy nữa đâu, về với anh đi.

Anh khóc thầm trong lòng, mà hình như chính anh cũng đang khóc, nước mắt và nước mua ướt nhẹp. Mạnh dừng xe, nỗi đau như quặn thắt, có điều gì anh chợt nhớ ra. Còn một nơi anh chưa đến, nơi mà hai năm trước anh đã gặp cô bé dễ thương tóc dài ngang vai đùa vui bên bọn nhóc, cũng là nơi anh trao cho cô nụ hôn đầu tiên ngượng ngùng và run rẩy. Anh chạy nhanh chiếc xe đến khuôn viên khu tập thể. Ánh đèn mập mờ dưới mưa, chiếc xích đu, một cô gái tựa đầu vào một bên dây xích, đầu tóc ướt nhẹp, chiếc váy xanh không còn bồng bềnh kiêu diễm như buổi sáng, còn mặt mũi thì tái mét, đôi chân run rẩy vì lạnh buốt.

- Em định ngồi đây đến khi nào chết rét hả?

Mạnh quát lên và thở dốc, anh đã xuất hiện trước mặt cô từ lúc nào. Anh ôm chầm lấy Vy, ngay cả đến bờ vai Vy cũng đang lạnh buốt. Cô mơ màng nhận ra người trước mặt mình

- Anh đến rồi…

Vy thều thào, cô chỉ nói được như vậy, nước mặt chảy ra và cô ngất đi. Trong bóng đêm ập xuống, cô kịp nghe tiếng Mạnh gọi tên mình.

Tỉnh lại sau nhiều giấc mơ đan xem chằng chịt, mùi thuốc khử trùng xộc đến làm cô khó chịu muốn ói ra. Cô vốn bị dị ứng với các loài mùi. Đôi mắt từ từ mở ra, đầu cô đau và ê buốt. Vy nhận ra mình đang ở bệnh viện và có người đang cầm tay mình ngủ gục tựa đầu lên giường. Nhận ra mái tóc quen thuộc, cô dùng chút sức lực yếu đuối của mình xoa lên mái tóc để biết mình không mơ.

Mạnh ngẩng đầu, gương mặt anh trở lên hốc hác.

- May quá, em tỉnh rồi, đồ đáng ghét này, em đã ngủ suốt 18 tiếng đó biết không hả?

Mạnh siết chặt tay cô, anh đứng dậy định đi gọi bác sĩ nhưng Vy đã kịp níu lại. Cô thều thào trong giọng khản đặc:

- Anh đừng đi…

Mạnh quay lại nhìn Vy, anh ngồi ghé lên giường, anh không nói gì chỉ ôm cô thật chặt vào lòng, đôi bờ vai nhỏ bé run rẩy trong lòng anh. Anh buông cô ra, tay anh nhẹ nhàng lau giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt cô. Anh lại siết cô vào lòng.

- Vy, anh xin lỗi.

Cô quàng tay ôm anh mặc chiếc kim tiếp nước làm cô đau nhói.

- Em muốn ra khỏi đây, em sợ cái mùi bệnh viện lắm.

- Đồ đáng ghét này, mình cùng ra viện nhé.

Chiếc taxi chạy nhanh trên con đường trở về căn phòng của anh. Anh xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc cô, anh không muốn để mất tình yêu của mình thêm một lần nào nữa.

- Em hết ngửi thấy mùi bệnh viện chưa? Về nhà anh có mùi gì đặc biệt không?

Mạnh đưa cho Vy tô cháo, anh tiện tay kéo chiếc rèm che cửa sổ bằng kính, nơi có chiếc chuông gió tự tay Vy đã treo nó lên vào lần đầu cô sang thăm nhà anh.

- Em chỉ ngửi thấy mùi hôi của anh thôi, mấy ngày anh không tắm vậy? – Vy hóm hỉnh trả lời.

Mạnh nhìn Vy và tiến sát lại chiếc giường cô đang nằm

- Anh không tắm đâu, từ nay anh có nước hoa trị hôi rồi.

Ý nghĩ từ đâu chảy ngược lại trong đầu cô, đó là món quà cô để dành tặng anh vào ngày kỷ niệm.

- Này, anh bảo nước hoa ở đâu cơ? – Vy ngơ ngác không hiểu sao Mạnh lại nhắc đến nước hoa.

- Là tao bảo anh ấy đó. Mày khỏe nhanh lên, trên công ty thực tập người ta hỏi mày suốt đấy. – Hằng béo, con bạn thân chí cốt của Vy ở đâu lù lù bước vào.

Vy nhìn anh rồi quay sang nhìn Hằng, thì ra con bạn này đã kể cho anh nghe từ việc cô đã săm soi và lựa chọn lọ nước hoa cả buổi tối mặc cho mấy cái mùi không hợp làm cô hắt hơi bao nhiêu lần. Vy rụt cổ nhìn Hằng cười toe dù mặt mũi nhợt nhạt, cô biết Hằng luôn là một người bạn tốt.

- Em gửi Vy ở đây mấy hôm, anh chăm sóc nó cho khỏe nhé. Em về quê cuối tuần. Nhưng cấm anh làm gì nó đấy. – Hằng lừ mắt nhìn Mạnh, chắc nó phải đi làm diễn viên đúng hơn là một kế toán. – Em xin phép hai người em đi làm.

Dáng con bạn khuất sau cánh cửa, Mạnh quay lại với Vy, anh nắm tay cô

- Từ nay anh sẽ ở bên em và không đi đâu hết. Cho anh đền bù ngày kỷ niệm nhé. – Nói rồi Mạnh nhanh chóng tặng cô một nụ hôn ngọt ngào, ngọt ngào như chính ngày đầu tiên của hai năm trước. Chiếc chuông gió trên cửa số lay leng keng, ngoài trời tạnh mưa, mặt trời bắt đầu rạng rỡ trong vùng mây vẫn còn xám xịt.
Xem thêm…

Copyright ©CKT - Được biên soạn và sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau - Ghi rõ nguồn:chukienthuc.com - Khi phát hành thông tin trên trang này
Luyện thi đại học - Chủ Kiến Thức | CKT | Test English Quiz Online | Kho tài liệu hay |